Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 210: Công thân vi hạ, công tâm vi thượng




“Em... Em... Thằng nhóc xấu xa hư đốn này, lại dám làm việc như thế với nee-chan. Chẳng lẽ ngay cả nee-chan cậu cũng không muốn buông tha sao? Mau buông ra, nếu như bị Asagi-chan nhìn thấy thì...”

Đối với sự hờn dỗi của giai nhân đang bị mình ép ở dưới người, Ye Jian lựa chọn bỏ qua không nhìn. Cơ hội tốt như thế này, coi như không tính đến việc khác, chỉ tính đến việc giai nhân này là người mình rất ưa thích cộng với việc mình đã đem cô nàng ép ở dưới thân, có lý nào mình lại buông tha?

“Kasumi-nee, nếu như em nói, em thật sự muốn đoạt lấy chị thì sao?”

Ye Jian vừa nói xong, ngự tỷ tóc đen vốn định nở nụ cười xem thường như mọi khi, nhưng, khi vừa nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đang lấp lóe những tia nhìn khác lạ của Ye Jian, nội tâm của ngự tỷ tóc đen chợt run lên, tim khẽ thót lên một cái. Đây... Đây tuyệt đối không phải là nói đùa, thằng nhóc này thật sự đang có ý định đó.

“Asagi với Kasumi-nee đã sống nương tựa với nhau từ nhỏ. Mẹ của hai người đã chết, còn cha thì lại thường xuyên đi lâu không về, cho nên trong cảm nhận của cả hai, hẳn chỉ có người kia mới là chí thân của mình chứ? Nên nếu như Asagi biết rõ bí mật này, con bé tuyệt đối sẽ không để cho việc đó xảy ra. Con bé sẽ bất chấp việc trả giá để có thể giữ Kasumi-nee lại bên cạnh mình. Cho nên, vì để Asagi không bị tổn thương, cũng như vì mong muốn của riêng em, em cũng sẽ không để cho hai người tách ra, bất chấp thủ đoạn. Em sẽ dùng tất cả thủ đoạn mà mình có, để giữ cho cả Asagi và Kasumi-nee đều ở lại bên cạnh em, để cả ba chúng ta có thể cùng nhau sống thật vui vẻ và sung sướng.”

“Ye-chan, em...”

Hoàn toàn không ngờ được rằng Ye Jian lại cố chấp với việc này như vậy. Vốn dĩ, Kasumi chỉ cho rằng cậu cứu mình cũng chỉ vì đứa em gái nhỏ Asagi. Nhưng giờ, thiếu niên đã nói rõ ràng, và cô cũng đã minh bạch. Thiếu niên trước mắt sở dĩ làm vậy, là vì cả hai chị em, mà không phải chỉ là vì riêng một mình Asagi.

Thật không ngờ, thằng nhóc này, thằng nhóc hư hỏng này lại có thể hư hỏng tới như vậy, dám có ý đồ với cả hai chị em cô. Thực là... Thực là... Đồ háo sắc.

Nghĩ như vậy, trong lòng Kasumi cũng có chút cao hứng, thế nhưng cô vẫn không để lời nói hùng hồn của Ye Jian vào trong lòng. Dù sao tình huống của bản thân ra sao, cô hiểu rõ, hiểu rõ hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Giữa cô và em gái mình, vĩnh viễn cũng chỉ có thể một người còn sống. Nếu cô không gánh chịu lấy trách nhiệm đó, vậy người chết sau đó tuyệt đối sẽ là em gái của cô. Cho nên, cô vĩnh viễn cũng sẽ không dao động, vì em gái mình.

Về phần Ye Jian, sau khi nói xong, cậu cẩn thận mà nhìn những cảm xúc hiện lên trong mắt của Kasumi. Có vui mừng, có giận dữ, có xấu hổ, có bối rối, nhưng duy chỉ không có thứ cậu muốn nhìn thấy nhất, đó là hi vọng. Sâu trong đôi mắt của Kasumi, nơi được gọi là cửa sổ tâm hồn, Ye Jian vẫn chỉ có thể nhìn thấy một vùng tĩnh mịnh.

“Uh, tốt, nee-chan tin em. Nee-chan chờ hoàng tử nhỏ của chúng ta tới cứu vớt hai chị em đang chịu nguyền của bọn chị. Như vậy được chưa? Thật là một thằng nhóc xấu xa chỉ biết chiếm hời.”

Nụ cười tựa như gió xuân trước sau như một của Kasumi lại hiện lên trên mặt. Thấy Kasumi như vậy, Ye Jian muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Xem ra, lúc này có nói gì đi nữa thì cũng đều là vô ích, coi bộ việc này còn phải kiên trì dài mới mong có hi vọng. Cũng đúng, dù sao suốt bao nhiêu năm qua, trong lòng của Kasumi-nee cũng đã sớm quen với sự tuyệt vọng này đến chết lặng. Sự tuyệt vọng hầu như đã ăn sâu tới thâm căn cố đế vào trong tâm thức của Kasumi, muốn thay đổi, không thể chỉ trong một sớm một chiều.

Bất quá, nếu nói như vậy thì, Kasumi thật sự là một cô gái đáng để cậu sở hữu. Sống trong tuyệt vọng, nhưng lại lựa chọn sự vui vẻ và nụ cười để đối mặt với vận mệnh của mình. Học được cách quý trọng những thứ quý giá đang có trước mặt mà làm lơ cái chết đang chờ đợi phía trước, chuyện này không phải ai cũng làm được.

Cô gái này, ta muốn rồi.

Trong lòng Ye Jian nói như vậy.

Hiện tại thì đại khái, Kasumi đang muốn hưởng thụ chút ánh sáng cuối cùng của mình trước khi tính mạng kết thúc, có lẽ cô muốn giữ lại thêm nhiều hồi ức tốt đẹp nữa trước khi ra đi.

Nếu vậy, hơi lớn mật và chủ động một chút là được rồi. Về phần nguyền rủa, muốn tiếp xúc nó vẫn cần thêm thời gian nữa. Khi thời cơ tới thì tiếp xúc với nó cũng không muộn, còn giờ, việc cấp bách trước mắt là phải khiến Kasumi thay đổi tâm thái của mình đã. Nói đơn giản là, phải công lược được nàng.
Bất quá, nói tới đây mới thấy, Ye Jian cảm thấy mình làm giáo viên thật sự có phần quá quỷ súc đi. Mới mấy phút trước còn đang hưởng thụ lấy mỹ vị và muốn chiếm lấy nữ sinh xinh đẹp trong lớp mình chủ nhiệm, ngay trong phòng của con bé, giờ lại lại đem chị cả xinh đẹp của người ta cũng bổ nhào trên giường của người ta, vừa ôm lại vừa hôn, giờ còn muốn cua chị của người ta nữa. Chậc, rõ ràng là lấy lý do chính quy của trường là ‘thăm hỏi gia đình’ để tới đây, vậy mà giờ lại diễn biến thành như vầy.

“Nếu Kasumi-nee đã tin tưởng, vậy thì tốt rồi. Hà hà hà!” Cười xấu xa, Ye Jian đột nhiên lại nở nụ cười tựa như ác ma và nói nhỏ vào tai của Kasumi: “... Kasumi-nee, vừa rồi chị nhẫn tâm cắt đứt chuyện tốt của em, khiến em bây giờ như có lửa trong người. Người ta nói đàn ông nếu nín mãi sẽ có hại cho sức khỏe, mà Kasumi-nee lại tốt tới em như vậy, nên chắc chị sẽ không nỡ để cho em nín mãi như vậy, có đúng không?”

“Cái...?”

Kasumi quả thực là không thể tin được vào tai của mình. Thằng nhóc hư hỏng này, mặc dù bình thường đã rất không đứng đắn, mà mình quả thực cũng đã phá hư chuyện tốt của nó, thế nhưng cũng không đến nỗi trở thành như vầy đi? Cái này... Cái này đã không thể gọi là không đứng đắn rồi, mà phải gọi là quấy rối tình dục một cách trần trụi. Nói năng trắng trợn như vậy, sẽ không thật sự bị nín tới cháy đầu óc rồi chứ? Nhưng mà mới vừa rồi...

Trong lúc Kasumi còn đang kinh nghi bất định, thì ở bên này, Ye Jian cũng đã bắt đầu táy máy tay chân.

Nhắc mới nhớ, hiện giờ, Kasumi đã là nữ sinh cấp ba, vóc người đã hoàn toàn dậy thì, mà hiện tại thì trên người của Kasumi lại chỉ đang mặc một bộ đồ trong nhà, gồm áo nhỏ ôm sát người màu xanh nhạt cùng với chiếc váy ngắn cao quá gối. Tất cả những chi tiết đó tạo thành hậu quả là vóc người nảy nở nhưng lại thon thả của Kasumi hoàn toàn được phác họa ra vô cùng tinh tế, khiến Ye Jian có thể cảm nhận được rõ ràng sự mỹ lệ của thiếu nữ bị ép dưới thân của mình.

Bàn tay như có lửa không kịp chờ đợi mà luồn vào trong chiếc áo nhỏ, khẽ đẩy nhẹ, đôi ma trảo trực tiếp tiến lên mà bao trùm lấy đôi thỏ ngọc căng tròn mà mềm mại. Những ngón tay như chìm vào trong, khẽ nắm chặt lại, cảm giác mập nhưng không ngấy, mềm nhưng không nhũn, căng căng, đàn hồi, mềm mại; Đây thật không phải là thứ mà một cô bé chưa dậy thì hẳn như Asagi có thể sánh so. Chỉ mới khẽ vò một cái, ngọn lửa trong người của Ye Jian lập tức như được thổi căng lên, hừng hực hơn bao giờ hết.

Đột nhiên bị một người nam bắt lấy nơi như thế, cả người của Kasumi lập tức run lên, toàn thân căng lên, tim thót đập thùm thụp. Thật không ngờ thằng nhóc hư này lại làm thật, hơn nữa còn không chút chần chừ; Đã vậy, sau khi bắt lấy xong, còn không chút cố kỵ mà bắt đầu dày vò xoa nắn. Hai đôi thỏ trắng bi thảm, tại trong tay của Ye Jian, bị cậu vò thành vô số hình dạng. Cảm giác tê, ngứa, rần rật, bối rối, run rẩy và tiêu hồn thực cốt này, thật sự khiến cho Kasumi cảm thấy toàn thân đều có chút tê nhột khó chịu.

“Em... Em... Thằng nhóc hư hỏng, em thật sự dám xằng bậy với nee-chan? Chẳng lẽ em không sợ Asagi-chan đột nhiên quay lại và nhìn thấy sao? Nếu bị Asagi-chan nhìn thấy em đối xử với nee-chan như vậy, con bé tuyệt đối sẽ hoàn toàn thất vọng về em đấy.”

Kasumi mặc dù lớn tuổi hơn Asagi, cũng đã sắp là học sinh học hết cấp 3, nhưng ở phương diện này, cả hai chị em đều chẳng khác gì nhau, đều chỉ là những con cừu non trắng toát. Tuy từ lúc học cấp 2 tới giờ, số người theo đuổi Kasumi thật sự không ít, nếu không muốn nói là vô cùng nhiều; Nhưng tới tận hôm nay, khi đã sắp tốt nghiệp, cô lại vẫn chẳng biết giao du với nam sinh là gì. Thậm chí có thể nói là từ khi sinh ra tới nay, đừng nói là bị một nam sinh xâm lược, như việc Ye Jian đang làm hiện giờ, ngay cả việc nắm tay nam sinh cùng lứa Kasumi cũng không có.

Không phải là trong số các nam sinh theo đuổi cô, không có nam sinh ưu tú, mà là do sự cao ngạo bẩm sinh phát ra từ trong xương tủy của Kasumi khiến cô thật sự rất khó lòng mà thừa nhận những nam sinh tục tằng kia. Nói thật lòng, nếu không phải là vì Ye Jian đã từng cứu mạng cô một lần, khiến cho cô thật sự có phần rung động, vậy thì bất kể cậu có ưu tú đến đâu đi nữa, cũng chớ hòng tiếp cận cô, càng không cần phải nói tới việc táy máy tay chân với cô như lúc này.

“Yên tâm đi, Kasumi-nee! Chị cho rằng sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, em còn có thể mất cảnh giác như vậy nữa sao? Lần này, em đã chú ý kỹ mọi động tĩnh xung quanh. Con bé Asagi đã bị chị làm cho mắc cỡ mà chạy mất dép, trong thời gian ngắn, con bé tuyệt đối không dám trở về. Cho nên, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Nói với giọng đầy tà ý, Ye Jian cười nhếch mép, sau đó, tay phải trượt xuống, cậu vuốt ve và xoa nhẹ lấy đôi chân thon dài ngọc nhuận lại mềm mại của ngự tỷ.

Nói tới làn da, có lẽ Kasumi không thể tinh tế và non nớt như em gái Asagi của mình, thế nhưng làn da của cô so với Asagi thì lại càng thêm bóng loáng và trắng nõn, sờ tới sờ lui tựa như sa-tanh, mềm mềm, trơn trượt. Ye Jian chỉ cần hơi ấn nhẹ một cái, ngón tay của cậu thậm chí có thể chìm vào trong da thịt của Kasumi.

Chỗ như thế mà lại bị người khác phái tùy ý ve vuốt bóp xoa, Kasumi thật sự mắc cỡ tới không biết phải làm thế nào. Người khác có lẽ không hiểu, chứ cô thì lại thấy rõ, thằng nhóc hư hỏng này tuyệt đối là người bá đạo vô cùng, nhất là trong việc này, không ai có thể khuyên can được nó khi nó muốn làm chuyện đó. Càng chống cự, chỉ càng thêm khiến nó yêu thích, thậm chí kích thích ra thú tính của nó. Nhưng mà, nếu không cản, vậy có khác gì đang thuận theo ý của nó đâu?

Với tính cách của thằng nhóc trứng thúi này, nếu Kasumi mà không chống cự, vậy phỏng chừng có 99%, không, hẳn là 120%, nó sẽ được đằng chân lân đằng đầu, không đem cô giày vò tới chết đi sống lại vài lần thì nó tuyệt đối không chịu bỏ qua.

Convert by: Strauss